Câu chuyện bắt đầu từ thời bao cấp, như nhiều gia đình khác ở những khu tập thể, hai mẹ con nuôi lợn trong buồng tắm...
Câu chuyện bắt đầu từ thời bao cấp, như nhiều gia đình khác ở những khu tập thể, hai mẹ con nuôi lợn trong buồng tắm...
Tiếng chân người bắt đầu rầm rập trên cầu thang. Mọi người bước ra khỏi cửa, xông đất, đám thanh niên trẻ tuổi rủ nhau đi hái lộc, đi dạo quanh Hồ Gươm. Bà mẹ nhìn thấy ánh mắt của con, rồi cũng nhìn ra cửa. Nhà chỉ có hai mẹ con, tự nhiên cô bé thấy cánh cửa mỏng manh quá.
... bằng một động tác gọn gàng, ông quăng thòng lọng thít lấy cổ con lợn, kéo nó ra khỏi phòng tắm. Con lợn câm bị cái dây thít vào cổ, đột nhiên kêu lên eng éc. Cả đời nó im lặng và mọi người đều cho thế là tốt, đến lúc bị kéo đi mới kêu eng éc phản đối nhưng đã muộn, nó chỉ kêu được mấy tiếng.
Ánh đèn cao áp cũng là một trong vô số những bí ẩn khi đêm xuống. Dưới ánh đèn đó, lá cây như đổi màu, có lúc chúng là màu xanh, có lúc là một mầu bàng bạc lấp lánh, có lúc lại đen thẫm. Ánh đèn chiếu vào một phần tán lá và thân cây, chiếu lên nền đường khô và sạch. Những thứ thực chất rất tách biệt nhau ấy, trong đêm lại có cùng một màu, màu của ánh đèn, màu sáng.
Nghĩa trang ở giữa rừng. Người anh trỏ một vị trí và ra hiệu đào hố, họ chôn xác và đắp đất ngang với nền đất xung quanh, chôn theo quả lựu đạn. Hai người làm các thao tác một cách bình thản. Không phải lần đầu tiên ông chôn xác đồng đội. Người chết không đắp mộ, không để lại tên tuổi. Ranh giới giữa sự sống với cái chết mong manh như một sợi dây mìn.
Siêu thị có những gói đường cát trắng tròn căng, bánh ngọt, kẹo… và hạt tiêu, bà phải đếm từng hột khi nấu ăn, ở đây xếp những túi lớn đầy các kệ... Nhiều lần khi đứng giữa những dãy kệ đầy hàng hóa, cô cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác.
Cô thấy họ thật khác với cô, họ chẳng sợ sệt gì, họ vui vẻ, họ hát, họ cười, còn cô thì cứ lo sợ, cứ luôn phải lựa chọn từng từ để nói. Ngồi cùng họ, cô thấy cô một mình, luôn phải mang một cái mặt nạ, che giấu đi những suy nghĩ thật của mình.
Kết thúc ngày mua sắm, cô ôm cái túi có bộ áo đầm đầu tiên của cô. Có áo đầm thì sẽ đi dự tiệc được. Chẳng cần xin phép ai, chẳng cần đợi chỉ tiêu phân phối, chẳng có ai gọi cô là phản bội, chẳng cần trốn trong bóng tối, làm con sâu cái kiến, nhường cái quyền làm người cho người khác làm gì.
Đám bèo cuốn theo dòng nước, chững lại khi dính vào một khúc cây. Một con thuyền chạy ngang qua, gây ra một cơn sóng đánh bay đám bèo ra khỏi khúc cây, đám bèo lại tiếp tục bị cuốn theo dòng nước. Cô thấy mình như cánh bèo, nước cuốn đi đâu thì trôi tới đấy, chẳng bám vào đâu được.
Copyright © 2021 truyendoimoi.com - All rights reserved.
Được cung cấp bởi GoDaddy
Chúng tôi sẽ sử dụng cookie để phân tích lưu lượng truy cập website và tối ưu hóa trải nghiệm website của bạn. Bằng cách chấp nhận sử dụng cookie của chúng tôi, dữ liệu của bạn sẽ được tổng hợp với tất cả dữ liệu người dùng khác.